Tôi và chồng đều 39 tuổi,ếutiềntiêunhưngchồngkhôngchịuđilàchất có hai con năm tuổi và hai tuổi, đã có nhà và nhà này là của tôi làm trước khi cưới, anh về sẵn ở. Con năm tuổi đi học mầm non. Tôi có cửa hàng kinh doanh tại nhà. Những năm trước kinh doanh thuận lợi, khi tôi sinh bé thứ hai, anh nghỉ việc ở nhà trông con đến giờ, bé hơn hai tuổi. Một tháng chi phí của nhà tôi phải hơn 20 triệu đồng mới đủ, vì con học mầm non trường tư, uống sữa bột, dùng tã, ăn uống và điện nước cả nhà.
Tôi chia sẻ với chồng rằng bán hàng khó khăn, giờ mỗi tháng chỉ được hơn 10 triệu đồng, anh kiếm việc đi làm, tôi ở nhà vừa bán hàng vừa trông con, hoặc có thể cho con đi nhà trẻ. Anh cứ ậm ừ, phớt lờ không muốn nghe.
Anh không đi làm, không có đóng góp nuôi con, nhưng cà phê, thuốc lá mỗi ngày phải có, ăn thì anh muốn ăn quán, ăn sướng mới chịu. Hoặc anh muốn mua gì mà tôi không đồng ý, anh tỏ vẻ bực bội, gọi điện cho anh trai tôi vay tiền như kiểu bắt lỗi tôi ki bo, keo kiệt với chồng. Tuy nhiên, anh bị anh tôi chửi: "Làm đàn ông không thấy áy náy khi sống bằng sức lao động của vợ à. Có sức khỏe, tay chân, tự làm nuôi thân, nuôi con đi chứ".
Cả nhà ngoại ai cũng xót tôi một mình lo kinh tế cho bốn người, đã thế chồng lại không biết điều. Vậy nên họ không ưa gì anh, vì vậy mối quan hệ gia đình với anh không mấy tốt đẹp. Tôi hay nói anh tìm việc đi làm nhưng anh vẫn bám vào con để ở nhà. Nhiều khi tôi muốn ly hôn vì quá mệt mỏi nhưng lại thương con. Tôi nên làm gì bây giờ?
Kim Loan
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc